Mô tả
Hồi ức cây dâu và bài ca dao
Tôi là dân xóm Lụa Phú Long. Lúc nhỏ, sát chuồng heo bỏ hoang phía sau nhà có mấy cây dâu cổ thụ cao, thân to, cành lá xum xuê. Mỗi buổi chiều không đi học, tôi leo lên nóc chuồng heo lơp tol, bứt lá dâu to bằng bàn tay người lớn xòe ra, rải xuống mái tol thành chỗ nằm hóng máy. Trên cao gió lộng, mùi lá dâu ngai ngái đưa tôi vào giấc ngủ. Một lần trong lúc ngủ mê, tôi lăn vô thức, trôi theo độ nghiêng mái tol. May nhờ mấy thân dâu cản lại, làm giật cả mình tỉnh giấc, nếu không sẽ rơi từ độ cao gần 3m xuống đấy. Nghe tiếng ầm ầm trên nóc chuồng heo, bà tôi nhìn lên thấy thằng cháu mặt mày tái mét, liền bảo trèo xuống, đánh cho một trận vì nghịch ngợm, cấm không được leo trèo lung tung. Bị ăn đòn nhưng tôi vẫn lén bà leo lên trên đó, bởi chỗ nằm mát mẻ, bởi sức hấp dẫn mấy quả dâu tằm lúc đỏ tươi chua chua, khi chuyển đỏ bầm thì ngọt lịm.
Bà tôi bắt thằng cháu nằm trên bộ ván gỗ dài ngủ trưa, cầm quạt đung đưa, rồi cất lời ru: Chị kia bới tóc đuôi gà/ Nắm đuôi chị lại hỏi nhà chị dâu? / Nhà tôi ở dưới đám dâu/ Ở trên đám đậu, đầu cầu ngó qua / Ngó qua đám bắp trổ cờ/ Đám dưa trổ nụ, đám cà trổ bông/ Ngó qua nhà trống trên sông/ Có con bìm bịp ăn trầu đỏ môi…
Lúc ấy, lòng tôi ấm ức, bực bội, chỉ mong sao bà ngủ trước, để lén trốn leo lên chỗ trú ẩn thần tiên, nhâm nhi mấy quả dâu ngon. Nhưng từng lời ru làm tôi lim dim mắt ngủ quên mất, triệt têu luôn ý định “đào tẩu”. Khi tôi hỏi về mấy câu hát kia, bà bảo rằng bài hát đó nói về xóm Lụa Phú Long quê mình. Lúc đó, tôi rất hãnh diện khi xóm Lụa Phú Long của tôi lại được lưu danh như thế. Đến sau này tôi mới biết, đó là một bài ca dao của đôi nam nữ đang quen nhau, chứ không phải bài hát chỉ riêng một vùng đất nào. Tôi lớn lên không còn thấy nghề nuôi tằm, dệt lụa quê mình nữa. Mấy cây dâu cổ thụ phía sau nhà tôi cũng bị người ta chặt hạ để lấy đất cất nhà. Khi chợ Phú Long còn ở bên sông, cạnh cây cẩu, chưa dời lên chợ mới, trên dốc đi xuống chợ, có người thợ nhuộm vải, lúc nào cũng bận rộn với hai thùng cao dẩy thứ chất lỏng nghi ngút khói. Người ta gọi ông là Mười Nhuộm (nay ông cũng đã qua đời). Bàn tay ong thô ráp biến mảnh vải bạc phếch thành đen tuyền. Màu đen huyền ảo nọ làm cho mảnh vải không phai, bền lâu.
“…Xóm Lụa là xóm của mình…”
Câu ca trĩu nặng ân tình xa xưa
Một chút nắng, một giọt mưa
Đủ cho giọng hát đung đưa giữa đồng
Đủ cho lòng nối với lòng
Và mênh mông đất nối mênh mông trời…”
Một người con của xóm Lụa Phú Long đã viết những câu thơ chan chứa tình cảm với quê hương mình tràn đầy bình yên, giản dị và đời thường đến vậy. Mà chỉ vậy thôi, đủ toát lên đất và người Phú Long chứa đựng biết bao ân tình, từ xa xưa đến hôm nay và mãi mãi.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.