Mộc Hương Cuối Mùa Thu

119,000 

“Người đàn bà mỉm cười nép vào một bên ngõ nhìn theo tôi và thằng cu. Nó bảo để tao đưa mày về tận cổng. Mà hôm nào lấy dừa nhớ rủ. Tao đi với nhá! Cái ngõ này sâu, lần sau nhớ mang theo đèn chứ tối như này hãi lắm. Cây duối trước cổng đang treo đèn chai kia kìa, mày nhớ bảo bà phạt bớt cành cho quang. Đừng um tùm thế. Chỗ này sáng rồi, mày về nhá. Tao đi kẻo bu tao chờ…

Thằng cu đeo tay nải thóc, xách quả dừa, ngoắt một cái biến mất trong con ngõ dài hun hút…

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết tên nó…”

                               (Trích Ngõ hẹp)

“Cô bảo bây giờ họ đã gặp nhau chưa?”

“Con không biết. Nhưng con tin điều đó vì kể từ ngày ấy, ở hòn đảo Mui Rùa cách Nguyệt Đức xa gần tuỳ con nước, có một người đàn ông bốn mùa cặm cụi xới vun chỉ để gieo một màu hoa cải. Rồi mỗi chiều lại ngồi giữa hoàng hôn, bên hiên ngôi nhà tranh, cạnh gốc mộc hương âm thầm trổ bông trong kẽ lá, ngóng qua biển hoa vàng, chờ ai đó sẽ trở về từ phía cửa sông…

“Cũng từ ngày ấy, hòn đảo mới được gọi tên là ĐẢO HOA VÀNG?”

“Vâng! Rồi sẽ có một ngày…… Ông có tin không?”…

                                                   (Trích Đảo hoa vàng)

Lời bình của nhà văn NGUYỄN QUANG THIỀU

“Một không gian xa xôi, mơ hồ, hoang hoang hiện lên trong buổi hoàng hôn đang chìm vào đêm. Những người đã chết thuở xưa hiện về và vẫn đi trên con đường ấy. Chuyện về thế giới tâm linh nhưng không làm cho độc giả ớn lạnh, sợ hãi mà lại gieo vào lòng người đọc nỗi xót xa, thương cảm và ấm áp lạ lùng. Khi đọc xong câu chuyện này, tôi chỉ muốn những người bất hạnh ngày xưa sống lại một chiều thôi, để tôi nấu một nồi cơm đầy mời họ ăn.

Sự chia sẻ và yêu thương với những con người ấy mãi mãi là tinh thần trùm phủ trong mọi sáng tác của các nhà văn mọi thời. Nguyễn Hải Yến có khả năng điều tiết cảm xúc và các chi tiết để cho câu chuyện về thế giới bên kia hòa vào câu chuyện của người sống. Đấy chính là bí mật của nhà văn làm cho thể loại văn chương này trở nên đầy cảm xúc, thương yêu và nhiều chia sẻ.”

Instock
- +
Compare
Danh mục:
Share:

Mô tả

“Người đàn bà mỉm cười nép vào một bên ngõ nhìn theo tôi và thằng cu. Nó bảo để tao đưa mày về tận cổng. Mà hôm nào lấy dừa nhớ rủ. Tao đi với nhá! Cái ngõ này sâu, lần sau nhớ mang theo đèn chứ tối như này hãi lắm. Cây duối trước cổng đang treo đèn chai kia kìa, mày nhớ bảo bà phạt bớt cành cho quang. Đừng um tùm thế. Chỗ này sáng rồi, mày về nhá. Tao đi kẻo bu tao chờ…

Thằng cu đeo tay nải thóc, xách quả dừa, ngoắt một cái biến mất trong con ngõ dài hun hút…

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết tên nó…”

(Trích Ngõ hẹp)

“Cô bảo bây giờ họ đã gặp nhau chưa?”

“Con không biết. Nhưng con tin điều đó vì kể từ ngày ấy, ở hòn đảo Mui Rùa cách Nguyệt Đức xa gần tuỳ con nước, có một người đàn ông bốn mùa cặm cụi xới vun chỉ để gieo một màu hoa cải. Rồi mỗi chiều lại ngồi giữa hoàng hôn, bên hiên ngôi nhà tranh, cạnh gốc mộc hương âm thầm trổ bông trong kẽ lá, ngóng qua biển hoa vàng, chờ ai đó sẽ trở về từ phía cửa sông…

“Cũng từ ngày ấy, hòn đảo mới được gọi tên là ĐẢO HOA VÀNG?”

“Vâng! Rồi sẽ có một ngày…… Ông có tin không?”…

(Trích Đảo hoa vàng)

Nhiều bạn đọc tò mò hỏi vì sao tôi hay kể chuyện ma?

Câu trả lời của tôi bắt đầu từ một gian nhà nhỏ nằm trong dãy tập thể  của công nhân kĩ thuật nông nghiệp, lợp giấy dầu, lụp xụp, hẹp vanh, bốn mùa mùi dầu hập xuống, nồng lên tận óc. Ở đóm có hai đứa trẻ con, nếu không đi học thì sẽ bị mẹ nhốt, sẽ ngồi cả ngày trên chiếc giường đơn kê canh cửa sổ có chấn song bằng gỗ tiện lỗ chỗ vết mọt đục để hóng ra cái thế giới thần tiên sau nhà – một rãnh nước nhỏ riu riu chảy mọc vài bụi khoai ngứa có bọn sọi cờ mình xanh đuôi đỏ le te lượn, rồi ước có ông Bụt từ bức tường vữa mủn hiện ra biến mình thành con sọi cờ bơi xuôi theo rãnh nước đến tận chỗ khuất đằng kia…

….

Chúng tôi về với bà, về với ngôi làng cổ, cách biệt hẳn xung quanh bởi cánh đồng mênh mông với những gò Ông Đống, bãi Mồ Côi, đống Mả Chằm, đần Cây Đề bên bãi tha ma nhấp nhô cũ mới những nấm mộ dài… Khuya nào mấy chị em cũng ngồi bên cái tim đèn bằng hạt đỗ xanh, hóng về phía bà nghe kể chuyện. Cứ rì rầm, rì rầm. Mỗi đêm một ít. Toàn những chuyện ma cỏ dọc đường thôn ngõ xóm, đống nọ gò kia… mà quẩn lại quanh đi cuối cùng thấy ma nào cũng quen thuộc cả.

….

Và hôm nay, những câu chuyện về thế giới tâm linh của bà bắt đầu nằm ở đây, trong tập sách này. Xin bạn đọc hãy coi chúng là nhà ga âm dương để khi đến ta sẽ gặp những người thân yêu không còn nữa, sẽ nghe được quanh mình bước gió mang yêu thương trở về từ quá khứ rồi gieo hạt ân tình lên xanh cả hai phía thời gian.

Hải Dương, những ngày đầu năm 2022

NGUYỄN HẢI YẾN

Lời bình của nhà văn NGUYỄN QUANG THIỀU

“Một không gian xa xôi, mơ hồ, hoang hoang hiện lên trong buổi hoàng hôn đang chìm vào đêm. Những người đã chết thuở xưa hiện về và vẫn đi trên con đường ấy. Chuyện về thế giới tâm linh nhưng không làm cho độc giả ớn lạnh, sợ hãi mà lại gieo vào lòng người đọc nỗi xót xa, thương cảm và ấm áp lạ lùng. Khi đọc xong câu chuyện này, tôi chỉ muốn những người bất hạnh ngày xưa sống lại một chiều thôi, để tôi nấu một nồi cơm đầy mời họ ăn.

Sự chia sẻ và yêu thương với những con người ấy mãi mãi là tinh thần trùm phủ trong mọi sáng tác của các nhà văn mọi thời. Nguyễn Hải Yến có khả năng điều tiết cảm xúc và các chi tiết để cho câu chuyện về thế giới bên kia hòa vào câu chuyện của người sống. Đấy chính là bí mật của nhà văn làm cho thể loại văn chương này trở nên đầy cảm xúc, thương yêu và nhiều chia sẻ.”

Đánh giá

Chưa có đánh giá nào.

Hãy là người đầu tiên nhận xét “Mộc Hương Cuối Mùa Thu”

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Shopping Cart Items

No products in the cart.

Return to Shop
Search for:
X