Mô tả
Ba tháng sau, tôi lấy lại cân bằng. Tôi tích cực học để theo đuổi ước mơ, tất nhiên không phải là phi công. Hơn một năm sau, cách nửa vòng trái đất, trên Facebook Linh viết status: “cảm ơn người đã luôn ở bên em trong những tháng ngày gian khổ nhất của cuộc đời”. Tôi hiểu Linh đang nói về ai, không phải tôi cũng phải Trần Sinh. Đọc xong, tôi biết cô ấy đã khỏi bệnh, tôi lấy xe chạy qua căn biệt phủ, dừng lại trong giây lát, ký ức xưa hiện về. Hình ảnh Linh đóng cửa ló đầu ra, miệng lẩm bẩm hai từ: Duy khờ… rõ mồn một như mới hôm qua. Lòng tôi vui, vui lắm… vui đến rưng rưng nước mắt. Đêm đó, Trần Sinh nhắn qua Facebook tôi bảo Linh và con ông chủ sẽ về, nếu tôi muốn gặp thì hẹn nhau cafe cho vui. Cuối dòng hắn còn nhắc khéo tôi không được làm loạn. Tôi đáp lại bằng một icon cười toác hoác trong khi răng đang cắn chặt môi. Dòng status Linh viết nhòe dần trong mắt tôi…
Vâng! Ai cũng có một thời yêu. Tôi đã từng yêu như thế. Bây giờ tôi đang học năm nhất Đại học, trái tim bị xước một đường nhưng đã kịp “tút” lại. Hôm qua, trên giảng đường, trong lúc giảng giáo sư ngẫu hứng nói: sinh viên hãy cứ yêu đi nhưng đừng đánh mất lý trí. Tôi đang khởi động để lấy lại phong độ… Nick Facebook tôi cũng đã đổi… Biết đâu đó, ngày mai tôi lại viết tiếp một câu chuyện tình yêu khác. Chờ xem!
(trích Tuổi 18 và một thời yêu)
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.